Khi còn bé, tôi thích thổi bóng xà phòng và sung sướng nhìn những quả bóng lấp lánh ấy trong suốt khiến tôi chỉ thấy đó là những vòng tròn lấp lánh dưới ánh mặt trời. Những vòng tròn tíu tít nối đuôi nhau tuôn ra sau cái ống thổi nom thật rực rỡ và tinh khiết. Tôi mê chúng vì chúng mang vẻ đẹp của cầu vồng và một hình hài hoàn hảo. Thế rồi những vòng tròn bóng vỡ tan trong ánh mắt trong veo của những đứa trẻ. Tôi không thấy tiếc vì tôi biết mình sẽ còn chờ đợi nhiều vòng tròn mới khác cũng lung linh, cũng trong trẻo và tròn trịa. Mỗi tối, khi ngồi vào bàn học, tôi thường vẽ vô số những hình tròn sao cho thật tròn mà không dùng tới compa và như vậy phải thì phải vẽ rất chậm, rất chậm…
Lớn hơn một chút, khi bước vào cấp hai. Đó là chuỗi ngày tôi gắn mình với bạn bè và những trò chơi tập thể. Cô giáo lập ra một vòng tròn và chúng tôi - thật thú vị khi được là một phần của vòng tròn đó. Cô đứng giữa hài hòa và vui vẻ, lúc thì bắt một bài hát, lúc lại làm chủ một cuộc chơi. Đó cũng là lúc tôi nhận ra vòng tròn có một cái tâm…chỉ mơ hồ vậy thôi chứ không biết rằng rồi khi lớn lên cuộc sống khiến cho người ta thôi muốn trở thành một phần của vòng tròn mà chỉ muốn làm tâm…Tôi vô cùng thích thú với trò chơi của vòng tròn. Những buổi sinh hoạt tập thể luôn bắt đầu bằng một vòng tròn của tình bạn. Chỉ cần cô giáo đưa hai tay lên cao, kết hai bàn tay lại là trên đầu cô đã xuất hiện một vòng tròn - tín hiệu của tập hợp. Chúng tôi, tay nắm tay chạy vòng quanh sân để tạo một vòng tròn thật lớn, thật đẹp. Cô giáo bắt đầu dạy chúng tôi múa. Khi múa, lúc chúng tôi dồn lại - vòng tròn bé tí, lúc giãn ra - vòng tròn nở như một bông hoa. Chính lúc ấy, chúng tôi nhận ra chúng tôi có thể thay đổi một hình tròn… Và phải chăng đấy chính là bước đầu tiên để con người bắt đầu muốn trở thành tâm…
Khi tôi biết đến một thứ tình cảm người ta gọi là tình yêu và được người ta nói rằng hãy vẽ tình yêu lên một vòng tròn để không có điểm đầu và càng không có điểm cuối…Tình yêu cũng như những bóng xà phòng đẹp nhưng mong manh… Và cuộc sống thì không phải chỉ có duy nhất một vòng tròn. Tôi đã vẽ nhiều lắm vòng tròn nhưng rồi cũng vỡ tan… lại không thấy nhẹ nhàng như hồi vỡ bong bóng. Trái lại, tôi thấy buồn dù vòng tròn tình yêu cũng đẹp đẽ và lung linh thế. Cuộc sống có thể cho ta nhiều vòng tròn nhưng tôi lại không chờ đợi… Giờ đây tôi có một bong bóng tình yêu trong trẻo tinh khiết và rực rỡ, tôi không bao giờ muốn vỡ tan, chỉ muốn là mãi mãi… và chỉ duy nhất của riêng mình mà thôi… mãi mãi lung linh…
Hôm qua, tôi bỗng nhận ra mình lại đang vẽ một hình tròn. Không cố gắng vẽ tròn thật tròn như khi thơ bé, tôi vẽ nó với nỗi sợ hãi mơ hồ e dè thầm kín. Tôi ở giữa, không cho phép mình bước ra, cũng không cho ai bước vào. Đó là vòng tròn tự kỷ. Tôi không dám gần người tôi yêu quý và không dám gần cả những người bạn yêu quý tôi. Tôi sợ người khác nhìn thấy điểm yếu của tôi,sợ họ thương hại tôi, sợ cả nụ cười của bạn bè. Vòng tròn ấy khép lại, không có lối thoát. Tôi cô đơn trong chính vòng tròn của mình bởi tôi nhận ra bản thân mỗi người là một vòng tròn, đừng tự cố gắng để trở thành tâm điểm bởi vì ai cũng vừa là tâm vừa là một phần của hình tròn.
Cuộc đời ơi, chỉ xin đừng là một vòng tròn tròn trịa và cô đơn, để những vòng tròn có thể lồng vào nhau khi ở một nơi nào đó vòng tròn lại phải đứt ra để không còn hoàn hảo… không còn tròn trịa… nhưng là để có những niềm hạnh phúc trọn vẹn. Thật may mắn vì tôi có thể bắt đầu vẽ lại bất cứ lúc nào chỉ cần tôi cố gắng vì bên tôi luôn có những vòng tròn sẵn sàng mở rộng vòng tay cho tôi sự yêu thương, cảm thông và chia sẻ và có lẽ họ cũng như tôi không muốn làm một vòng tròn trọn vẹn để cô đơn...
Lệ My
TAG: