Chỉ còn mấy ngày nữa là tới thời khắc giao thừa. Trời trở lạnh, gió heo may thổi về tê tái cả thành phố ít người qua lại…
Tết đem về hoa Xuân khoe sắc với đủ mảng màu tươi rói khắp nơi. Nhìn mọi người mặc áo mới, chưng diện đi chơi Tết, con Bỉm thấy tủi thân với chiếc áo cũ sờn vai đến thảm hại và chiếc quần cộc đã đổi sang màu cháo lòng. Bố mất sớm, mẹ tảo tần nuôi hai chị em nó lớn khôn. Bữa ăn rau cháo suốt mấy năm qua ở miệt quê nghèo miền Trung, nơi mà đất cằn khô đến nỗi nhà có hơn sào ruộng dù mẹ nó đã cố công chăm sóc tưới tiêu sớm hôm nhưng đến mùa gặt cũng chỉ còn đong đưa mấy đám bông lúa vàng thẩm, úa màu nằm rải rác thấy thương! Cái đói ngày đêm cứ cận kề như trêu ngươi buộc ba mẹ con nó phải gạt nước mắt dắt díu nhau vô Sài gòn kiếm sống bằng cái nghề đơn giản nhất là bán vé số. 12 tuổi, trình độ chỉ tới lớp 3 nhưng cái Bỉm lại có tới 2 năm lăn lộn đường phố kiếm tiền phụ mẹ trả tiền thuê nhà hàng tháng. Là đứa con ngoan, hiểu rõ sự vất vả của mẹ, sự thiếu thốn của em, cái Bỉm luôn biết chắt chiu và tiết kiệm. Có khi cả buổi sáng nó chỉ gặm một mẩu bánh mì khô, tranh thủ húp vội ly nước trà “cứu tế” ven đường rồi nhịn luôn cho đến tối. Nhìn những đứa trẻ cùng tuổi ăn trắng mặc trơn tụm ba tụm năm vui đùa trước cổng trường, nó thấy buồn tủi cho thân phận nghèo hèn của mình. Tuổi nhỏ mau quên, nó hí hửng khi bán được nhiều tấm vé số vì nghĩ tới số tiền lãi kiếm được khiến cho bữa cơm thêm chút thịt cá và giọng nói líu lo vui sướng của cu Bin, em nó.
Hôm nay mẹ bệnh. Cái Bỉm phải dắt cu Bin theo mình. Mẹ dặn hai chị em đói thì cứ vô quán ăn no có sức mà đi bán. Nhưng cái Bỉm lại nghĩ khác, nó nhịn một ngày cũng không sao chứ thằng Bin không cho ăn, tối về nó méc mẹ có mà ăn đòn. Tự nhiên nó bật cười một mình. Đường phố nhộn nhạo người xe, nay trông sao đáng yêu đến thế!
Chiếc xe hơi đời mới màu sữa láng cóng đỗ xịt trước mặt. Bà mẹ dáng người phốp pháp mở cửa bước xuống rồi quay mặt vào trong xe năn nỉ gì đó. Một thằng bé tròn lẳn, mặt nhăn nhó trên xe nhảy xuống, đi nhanh vào tiệm bánh ngọt bên đường. Bấy giờ cái Bỉm mới chú ý tới những chiếc bánh phồng rộp vàng chóe thơm nức mũi xếp hàng, xếp lớp trong tủ kiếng sáng choang. Nó nghểnh mũi hít một hơi dài thèm thuồng. Cu Bin thấy chị nghệch mặt ra lấy làm ngạc nhiên bèn giật tay chị liên hồi. Hai mẹ con kia giờ đang thong thả bước ra khỏi cửa tiệm kéo theo cái mùi mà chỉ mới ngửi thấy thôi hai chị em nó đã phải nuốt nước miếng ừng ực. Bỗng thằng Bin hét lên sung sướng chỉ vào chiếc bánh ăn dỡ rơi kế trên miệng cống khi thằng bé mập kia vùng vằng ném xuống trước khi biến mất sau cánh cửa xe. Chiếc xe lao vút đi phả lại một làn khói mỏng lạnh lùng.
Cái Bỉm ngó quanh không thấy ai vội cúi nhặt chiếc bánh dính đầy đất. Nó thổi phù phù rồi lấy tay tẩn mẩn ngắt bỏ từng mẩu bánh dơ và đưa hết cho em. Nó quay mặt nhìn đi nơi khác bởi không muốn nhìn thấy giây phút thần tiên khi thằng em vồ vập nhai ngấu nghiến miếng bánh giòn rụm đó. Đang ăn, thằng Bin chợt ngước mắt hỏi: “Sao chị không ăn? Sáng nay chị còn nhường em bánh mì nữa?”. Cái Bỉm khoác tay ra vẻ người lớn kèm theo nụ cười tươi rói: “Bánh này mẹ cho chị ăn hoài. Hơn nữa chị no rồi, coi như chị lì xì Tết cho cu Bin đó nghe”.
Hai đứa dắt nhau đi. Con đường trước mặt vẫn hun hút dài, trên đầu chúng từng hạt mưa xuân lất phất nhẹ bay trong dòng xe cộ hối hả, bởi tối nay đã giao thừa rồi...
Chúng ta không bao giờ quyết định được cuộc sống khi sinh ra, hãy biết chấp nhận và cải thiện. Đời không bất công với một ai khi bản thân biết san sẻ và bớt đi tính ích kỷ đè nặng trong tâm hồn.
Lệ My
TAG: