Mọi việc trong cuộc sống không thể lúc nào cũng như ý mình mong muốn, “có mất thì mới được”. Hai câu chuyện nhỏ dưới đây mang cái nhìn nhân sinh như vậy.
Tại một ngôi làng nhỏ, có một vị giáo sư thường đến nói chuyện về cuộc sống, về cộng đồng vào mỗi ngày chủ nhật. Ngoài ra, ông còn tổ chức nhiều hoạt động cho những cô cậu bé trong làng cùng chơi để giúp chúng nhìn đời một cách lạc quan.
Nhưng đến ngày chủ nhật nọ, có một cậu bé vốn rất chăm đến nghe nói chuyện bỗng nhiên không đến nữa. Nghe nói cậu không muốn nghe những bài nói chuyện mà theo cậu chẳng giúp ích được gì và cũng chẳng muốn chơi với những cô cậu bé khác nữa.
Sau hai tuần, vị giáo sư quyết định đến thăm nhà cậu bé. Cả hai cùng ngồi bên bếp lửa cho ấm. Vị giáo sư ngồi nhưng vẫn không nói gì. Trong im lặng, hai người cùng nhìn những ngọn lửa nhảy múa trong cái se lạnh của cơn gió đầu đông. Sau vài phút, vị giáo sư lấy cái kẹp cẩn thận nhặt một mẩu than hồng đang cháy sáng ra và đặt riêng nó sang bên cạnh lò sưởi. Cậu bé im lặng quan sát.
Cục than đơn lẻ cháy nhỏ dần, cuối cùng cháy thêm được một vài giây nữa rồi tắt hẳn, không còn đốm lửa nào nữa. Nó trở nên lạnh lẽo và không còn sức sống. Vị giáo sư nhìn đồng hồ và nhận ra đã đến giờ ông phải đến thăm một người khác. Ông chậm rãi đứng dậy, nhặt cục than lạnh lẽo và đặt lại vào giữa bếp lửa. Ngay lập tức, nó lại bắt đầu cháy, tỏa sáng một lần nữa với ánh sáng và hơi ấm của những cục than xung quanh nó.
Khi vị giáo sư đi ra cửa, cậu bé nói trong sự hối hận:
- Cảm ơn ông đã đến thăm và đặc biệt cảm ơn bài nói chuyện của ông. Tuần sau cháu sẽ lại đến chỗ ông cùng mọi người.
Câu chuyện có ý nghĩa rằng: đừng tự cho mình sẽ làm được mọi chuyện mà không cần tới sự giúp đỡ của người khác.
Trước đây, có hai người hàng xóm, một người thì gia đình khá giàu có, người kia thì gia đình lại khá nghèo. Hai gia đình này vốn không có ân oán gì, thường ngày quan hệ của họ rất tốt. Thế nhưng, có một năm, một trận thiên tai giáng xuống khiến ruộng đồng thất thu, mùa màng thất bát. Gia đình nghèo nọ không có gì ăn, họ đành nằm chờ chết. Lúc này, nhà giàu kia đã mua rất nhiều lương thực, họ nghĩ đến tình cảnh của nhà hàng xóm, bèn mang một thưng gạo cho họ để cứu nguy.
Gia đình nghèo kia vô cùng cảm kích, cho rằng đây chính là ân nhân cứu mạng. Sau khi qua khoảng thời gian khó khăn nhất, gia đình nghèo đến bày tỏ lòng cảm ơn đối với nhà giàu.
Khi hai nhà trò chuyện, họ nói đến việc chưa có hạt giống cho năm sau, nhà giàu bèn hào phóng tặng một đấu thóc để làm hạt giống. Gia đình nghèo lại hết lời cảm ơn rồi mang đấu thóc về nhà. Về đến nhà, anh em nhà nghèo lại nói rằng: “Một đấu thóc này thì làm được gì chứ, ngoài ăn ra thì vốn dĩ không đủ để năm sau trồng, nhà giàu này quá đáng thật, lắm tiền như thế thì nên cho nhiều lương thực và tiền, chứ cho có một chút thế này thật là tệ”.
Tuy vậy, những lời này đã truyền đến tai nhà giàu kia khiến họ rất tức giận. Họ nghĩ rằng mình đã tặng nhiều lương thực không công như thế, chẳng những không cảm ơn mà còn đố kỵ xem mình như kẻ thù, thật đúng “chẳng phải là người”. Thế là, vốn dĩ quan hệ của hai gia đình rất tốt mà từ đó trở thành kẻ thù của nhau.
Câu chuyện có ý nghĩa rằng: khi việc “cho đi” trở thành một thói quen thì rồi sẽ thành trách nhiệm không thể chối bỏ được như một sự hiển nhiên với người nhận. Có câu nói rằng: “Dục vọng giống như nước biển vậy, uống càng nhiều sẽ càng khát”. Dục vọng và ham muốn thật ra chính là vết ngứa trong tâm hồn bạn. Đau còn có thể nhịn được, còn ngứa thù thì càng gãi sẽ càng ngứa!
Thanh Hà
TAG: Bản tin 76